Thông báo chỉ đạo của ban giám đốc: Tạm thời cách ly toàn bộ khoa cấp cứu. Hai cô bé tự nhiên tu tu khóc. Một đứa bảo: ‘Anh ơi sữa của em giờ làm thế nào’. Trợn mắt trấn an chúng nó nhưng thực sự cay sống mũi…
4 ngày trước, 20 y bác sĩ khoa cấp cứu Bệnh viện Hữu nghị Việt – Xô được yêu cầu cách ly sau khi tiếp nhận vợ chồng giám đốc mắc COVID-19 (bệnh nhân 3633 và bệnh nhân 3634).
Những ngày cách ly thật nhiều cảm xúc, bác sĩ Nguyễn Đăng Khiêm, trưởng khoa, đã ghi lại nhật ký trong những ngày khó quên này.
Ngày thứ nhất
11h: Bệnh nhân (2 vợ chồng giám đốc) có test nhanh dương tính. Thông báo toàn khoa không ai di chuyển, bệnh nhân nằm lại, người nhà ở yên một chỗ.
12h: Bệnh nhân có kết quả xét nghiệm dương tính khẳng định. Trong đầu mình lên phương án chuẩn bị cho anh em phong tỏa khoa, xây dựng khoa cấp cứu tạm thời.
12h15: Thông báo chỉ đạo của ban giám đốc: Tạm thời cách ly toàn bộ khoa cấp cứu. Hai cô bé tự nhiên tu tu khóc, một đứa bảo: “Bố ơi con nhớ cháu”. Một đứa bảo: “Anh ơi, sữa của em giờ làm thế nào”. Trợn mắt trấn an chúng nó nhưng thực sự cay sống mũi. Mấy chị già hơn thì bình tĩnh hơn, lên phương án chuẩn bị hậu cần.
13h45: Setup xong khoa cấp cứu “dã chiến”, cắt cử người trông khoa mới tạm ổn.
16h: Chính thức chuyển bệnh nhân đi.
Báo chí bắt đầu đưa tin, tin nhắn tới tấp, trả lời không kịp. Thế mới biết ngành y vẫn là ngành được nhiều người quan tâm, yêu mến.
18h: Bữa cơm đầu tiên trong “khu cách ly”. Lần đầu ăn cơm tối đông đến thế, may có phòng hành chính rộng, đảm bảo giãn cách, tất cả nhìn nhau, cũng ngậm ngùi ra phết. Chả ai sợ cho mình, nhìn mặt là biết, đa phần là nhớ gia đình, bần thần do “việc xảy ra nhanh hơn một cơn gió”.
Thôi thì trách nhiệm lại phải “quán triệt”: “Bệnh nhân này chúng ta chủ động nên khả năng nhiễm của cả khoa gần như là không có, nhưng chúng ta chấp nhận ở lại là vì sự an toàn cho bệnh viện, cho gia đình, cho cộng đồng, vui đi thôi vì mới chỉ là ngày đầu”.
23h: Không ai buồn ngủ, trước đó là các cuộc gọi video call rộn ràng, giờ thì mỗi người một góc theo đuổi một suy nghĩ riêng. Hô anh em đi ngủ nhưng biết khó có thể có được giấc ngủ trọn vẹn đêm nay.
Ngày 2, 3, 4…
6h30: Mọi người thức dậy không phải vì chuông báo thức mà vì tin nhắn, gọi điện ra lấy đồ “tiếp tế”. Chao ôi, chưa bao giờ khoa cấp cứu sống trong “nhung lụa” đến thế. Nào xôi, nào bánh giò, nào bánh mì, giò chả… Nghẹn ngào không thể nói thành lời vì tình cảm của gia đình, của anh chị em đồng nghiệp, của bệnh nhân.
Ai cũng gọi điện về nhà để mọi người ở nhà yên tâm đừng lo bị đói.
9h-11h: Giờ của những bà mẹ nhớ con. Tiếng nựng con, tiếng nhắc con học bài, tiếng dặn dò chồng (vợ) xôn xao. Sau đó là những khoảng lặng, những cái nhìn xa xăm đầy thương nhớ. Các anh chị có tuổi hơn một chút lại phải đóng vai trò “hoạt náo viên”, kể chuyện tiếu lâm, tán phét, chém gió để tụi trẻ quên đi nỗi buồn chính đáng.
12h: Bữa chính. Ngồi nhìn nhau vì ăn vặt rả rích cả ngày rồi, hơn nữa từ sáng đến trưa đâu có làm gì mà đói, trái với ngày thường luôn làm việc với cường độ cao. Lại phải lấy “quyền” trưởng khoa để bắt mọi người phải ăn cho đảm bảo sức khỏe, không tăng cân không cho về nhà.
Có lẽ chưa bao giờ khoa cấp cứu lại có những bữa ăn cơm tập thể “yên ổn” đến lặng lẽ như thế này. Bình thường, dù là những buổi liên hoan thì bao giờ bữa cơm cũng bị gián đoạn, xáo trộn bởi không thể tách rời việc phục vụ bệnh nhân. Bữa cơm này được “yên ổn” nhưng có lẽ trong lòng mỗi người đều thấy đôi chút xốn xao.
14-18h: Một số hiện tượng lạ bắt đầu xuất hiện. Cậu em chả bao giờ đọc sách thì mượn sách đọc. Cậu thì chả mấy khi nghe nhạc thì bật nhạc lên nghe. Vài người thì đi đi lại lại trong khoảng hành lang hẹp mà chả biết nghĩ gì. Có cậu em bật tivi rồi ngồi đó mà mắt nhìn lên trần nhà…
19h: Bữa tối. Cô bé bác sĩ “nói nhiều” la lên: “Các anh chị đừng bày thức ăn nữa, em chán ăn lắm rồi”. Cậu bác sĩ “háu ăn” nhất khoa thì nhìn bàn ăn dửng dưng: “Ơ, lại phải ăn à”. Có lẽ tâm lý đang có nhiều chuyển biến.
Ai đó hỏi tôi, cách ly có gì vui không? Cách ly không sướng, không vui lắm đâu, muốn vui phải cố, nhưng có thời gian cho nhiều điều. Có thời gian để suy ngẫm hay nói cách khác là “sống chậm”. Bạn sẽ thấy sự cởi mở, chân tình, chia sẻ hơn giữa mọi người trong tập thể.
Bạn sẽ thấy được sự quan tâm của người khác dành cho mình mà bình thường bạn tưởng như không có. Tinh thần đồng đội, sự tương thân, tương ái sẽ được lên một tầm cao mới. Một trải nghiệm trong đời chẳng thể nào quên.
Khi bạn ở một nơi mà tiền không để làm gì, bạn sẽ có được suy nghĩ tích cực hơn nhiều về cuộc sống, một cuộc sống mà cái đích không chỉ đơn thuần là vật chất.
Những ngày cách ly vẫn còn…
Bác sĩ NGUYỄN ĐĂNG KHIÊM