Tôn trọng người khác, là nền tảng tự do của xã hội, tố chất cao thấp của một người, có một phương diện rất quan trọng đó là biết cách tôn trọng người khác. Nhìn một người có được bồi dưỡng giáo dục văn hóa đạo đức hay không, chính là xem họ có để ý tới cảm nhận của người khác hay không.
Tôn trọng không phải là phép xã giao thông thường để chiều lòng ai đó. Nó đến từ sự thấu hiểu, trân quý và cảm thông, kính trọng lẫn nhau. Đó cũng là thứ tình cảm cao thượng, cho đi và không cầu mong nhận lại. Bạn tôn trọng ai đó không phải bởi muốn được lợi lộc gì từ họ. Đơn giản là vì bạn trân quý họ, giống như bạn trân quý chính mình
Nhiệt tình giúp người khác, cứu thoát người khác trước
Thủa xưa, có một hòa thượng trẻ trên đường đi hóa duyên về thì không may bị hai người bịt mặt bắt đi. Hòa thượng bị trói hai tay ra sau lưng, hai chân cũng bị trói chặt, không cách nào đứng dậy được, sau đó lại còn bị bịt mắt, bịt miệng, cuối cùng, vị hòa thượng này bị nhốt vào một gian phòng ẩm ướt.
Anh ta cảm nhận mình bị ném vào một góc tường, vừa bực tức vừa sợ hãi, cảm thấy hoàn toàn bất lực, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở âm u của cái chết. Sau một hồi vùng vẫy, cuối cùng lúc kiệt sức và tuyệt vọng, bỗng anh ta nghe thấy ở cách mình không xa có tiếng thở hổn hển, tiếng cựa quậy. Thế là anh nặng nhọc dịch từng chút một về hướng phát ra âm thanh ấy.
Ngay lúc anh ta chạm được đến người cũng bị trói kia, anh mới cảm thấy có một chút hy vọng được sống. Bằng cảm giác của mình, anh cố gắng dịch đến phía sau lưng người đó, úp lưng vào lưng người ấy, sau đó bắt đầu dùng những ngón tay còn có thể hoạt động của mình, lần tìm nút dây trên cổ tay người ấy. Sau một hồi cố gắng, anh đã thực sự mở được nút dây thừng trên cổ tay người kia. Ngay khi hai tay của người ấy được cởi trói, lập tức bịt mắt của hai người cũng được cởi, tiếp đó là mở trói hai tay cho anh ta. Hai người sau đó tự cởi trói chân của mình. Điều làm cả hai người ngạc nhiên và xúc động hơn đó là họ đều là hòa thượng của một ngôi chùa.
Hai người ngầm phối hợp với nhau để mở cửa sổ sau của gian phòng, lần lượt trèo qua cửa sổ thoát thân, chạy về chùa. Cả hai đều được cứu.
Hai người chưa định thần chạy đến gặp lão phương trượng trụ trì chùa để kể về cảnh ngộ kinh hãi họ gặp phải, lão phương trượng mỉm cười không giấu giếm nói: “Hai người các con trong nguy nan đã ngộ ra được con đường giải thoát, chúc mừng hai con… Ngày mai, chính các con đi giúp đỡ hai sư đệ khác khai ngộ nhé”. Nói xong, phương trượng đưa cho họ hai tấm khăn trùm đầu và bốn sợi dây thừng.
Đôi khi chúng ta bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn, không có cách nào để thoát ra, Lúc này chúng ta thường hy vọng được người khác giúp đỡ để được giải thoát. Kỳ thực, rất nhiều lúc chính chúng ta giúp đỡ người khác giải quyết khó khăn, mới có thể tự giải thoát được bản thân mình. Cũng giống như khi chúng ta dọn đá cản chân người khác, cũng chính là làm bằng phẳng con đường đi của mình.
Tôn trọng người khác mang lại tốt đẹp bất ngờ
Ngày xưa, có một trưởng lão của một ngôi chùa Thiền tông rất giỏi làm bánh nướng. Những chiếc bánh nướng của nhà chùa làm ra vừa thơm, vừa ngọt, những người hành hương lên núi đều rất thích, họ đều bỏ tiền mua bánh để thưởng thức, vì thế hương hỏa của nhà chùa rất thịnh vượng.
Một ngày, có một người hành khất nhìn rất mệt mỏi từ phương xa đến chùa, lớn tiếng đòi thử bánh nướng. Những tiểu hòa thượng nhìn thấy người này vừa nhếch nhác, vừa bẩn thỉu nên đã không cho anh ta vào bếp, hai bên lời qua tiếng lại không dứt.
Lúc đó, trưởng lão xuất hiện, ông quở trách các đệ tử và nói: “Người xuất gia vì lòng từ bi, các con sao lại có thể làm thế được?” Rồi trưởng lão đích thân chọn cho người hành khất một chiếc bánh nướng to, cung kính mời người hành khất thưởng thức.
Người hành khất vô cùng cảm động, sau khi ăn xong liền lấy ra ba đồng tiền duy nhất mà mình có và nói: “Đây là toàn bộ số tiền mà tôi xin được, hy vọng trưởng lão có thể nhận nó”
Vị trưởng lão đã thực sự nhận tiền, hai tay hợp thập, trân trọng nói: “Thí chủ lên đường tốt lành!” Các đệ tử đều rất khó hiểu bèn hỏi trưởng lão: “Đã là bố thí cho người ăn xin, thì sao lại có thể lấy tiền đó được?”
Trưởng lão đáp: “Anh ta chẳng phải từ nơi xa ngàn dặm đến đây chỉ vì muốn nếm thử cái bánh này, vì vậy cần phải cho anh ta ăn thử miễn phí; anh ta có tâm vươn lên thế này là rất hiếm có, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, vì vậy cần phải lấy 3 đồng tiền ấy của anh ta. Được sự khích lệ trân trọng này, thành tựu trong tương lai của anh ta nhất định sẽ lớn”.
Các đồ đệ hoàn toàn không đồng ý, trong tâm họ nghĩ thầm: “Sư phụ của chúng ta thật là hồ đồ, nói như đang mơ ngủ vậy”.
Mấy chục năm sau, có một vị thương nhân rất giàu có lên núi chỉ để cảm ơn về bữa ăn năm đó. Điều làm cho các lão hòa thượng giật mình sửng sốt là ông ta chính là người hành khất bỏ ba đồng tiền để ăn bánh trước kia!
Bố thí chiếc bánh có thể giúp cho người hành khất tránh được nỗi khổ đói khát, ngược lại lấy tiền bánh của người hành khất có thể làm cho anh ta thấy nhân cách của mình được tôn trọng. Ăn đầy bao tử chỉ có thể giải quyết nhu cầu tạm thời, nhưng sự tôn trọng về mặt tinh thần lại có thể khích lệ cả cuộc đời một con người. Đây chính là chỗ cao minh của trưởng lão.
Tôn trọng người khác đôi khi có thể khích lệ cả cuộc đời của họ, từ đó thay đổi vận mệnh của họ. Chúng ta cần học cách biết tôn trọng người khác. Sự tôn trọng kết hợp với tấm lòng nhân ái thường sẽ mang lại kết quả tốt đẹp bất ngờ. Hãy đối đãi với thế giới này bằng cả tấm lòng, hãy tôn trọng chính mình và tôn trọng tất cả mọi người bằng cả tấm lòng, lúc đó bạn sẽ phát hiện rằng bạn và những người xung quanh đều có tiềm lực vô hạn.