Nếu cuộc đời là một vở kịch, thì sẽ đến lúc vai diễn của bạn sẽ kết thúc trong cuộc đời người khác, bởi vì bạn không phải là nhân vật chính thực sự trong bộ phim cuộc đời của người đó.
Khi người ta còn thân thiết thì giúp nhau vì cái tình, cái nghĩa còn không giúp đỡ ngầm hiểu rằng là hết duyên phận và trở thành người dưng. Người ta đến bên bạn trong phút chốc rồi vội đi, bạn lại xem người đó sẽ bên bạn suốt đời. Để rồi khi họ rời xa bạn, thì bạn lại buồn bã xiết bao, cũng giống như uống trà vậy. Ban đầu, tách trà mới đem ra thì nóng hôi hổi, thơm ngon nhưng để lâu quá thì nguội lạnh, mất đi mùi vị. Hết duyên là ý trời, chẳng qua là bạn quá coi trọng mối quan hệ với người khác, thế thôi.
Có người nói: Năm tháng vô tình và lòng người hay thay đổi. Những tưởng sẽ ở bên nhau trọn đời nhưng không ngờ chỉ một thời gian, rồi cuối cùng lại “đường ai nấy đi”.
Vẫn biết bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn. Điều này là lẽ đương nhiên, chúng ta chỉ cần làm hết sức mình và lương tâm trong sáng, vậy là tốt rồi. Con người ta đến và đi như tách trà nguội, nếu quá quan tâm, để ý đến người khác thì bạn thua.
01. Đừng đánh giá quá cao mối quan hệ của bạn với bất kỳ ai
Khi tôi nghỉ việc ở công ty mình, người đồng nghiệp mà tôi đã từng rất thân thiết, nói chuyện và cười đùa như chị em giờ đây đang nhìn tôi bước đi với vẻ mặt thờ ơ và lạnh lùng. Còn bàn làm việc tôi từng ngồi thì nhân viên mới đã thế chỗ và nhanh chóng bày biện thêm những thứ lạ lẫm. Khi tôi xuống cầu thang, không ai chào hỏi tôi như mọi khi, mọi người chỉ vội vã lướt qua mà không thèm nhìn hay hỏi tôi tại sao xin nghỉ. Chỉ những biểu hiện nhỏ nhoi khiến tôi cảm thấy buồn. Tôi tin rằng nhiều người đã từng có trải nghiệm tương tự.
Trên thực tế, dù là trong công việc hay cuộc sống, trong mắt người khác, khi bạn mất đi giá trị sử dụng, hoặc khi bạn ngày càng ít giao thiệp với người khác thì mối quan hệ của bạn với người khác sẽ dần phai nhạt và nguội lạnh như tách trà vậy.
Bố và chú họ của tôi đã từng có một mối quan hệ rất tốt khi họ còn nhỏ, người ngoài không biết tưởng hai người họ là anh em ruột vì nhìn cách họ đối xử với nhau rất tốt. Khi trưởng thành, chú họ ra ngoài làm ăn, ngày tháng bôn ba khắp các tỉnh thành và cả năm trời mới về nhà thăm gia đình vài lần. Trong những ngày lễ tết, thỉnh thoảng chú họ tôi đến thăm nhà, bố tôi rất vui vẻ và chú luôn đối xử với tôi niềm nở. Khi anh họ của bố đến thăm, bố tôi cũng đã chuẩn bị một đống đồ lưu niệm cho anh mình.
Mối quan hệ của họ tưởng chừng như vẫn tốt đẹp như trước cho đến một lần, khi gia đình tôi gặp khó khăn, bố tôi mở lời vay anh họ mình một số tiền để giải quyết khó khăn. Không ngờ, vợ chú họ tôi lịch sự từ chối. Bố chỉ nghĩ rằng chắc gia đình anh họ mình kẹt tiền thật. Sau nhiều lần bị từ chối, bố bất lực và thở dài: “Trước kia quan hệ tốt như vậy, sao bây giờ lại như thế này!”
Mẹ nói: “Anh đã đánh giá quá cao mối quan hệ này rồi, đành rằng anh đã cho anh ấy tất cả những gì tốt đẹp của anh nhưng anh ấy không có nghĩa vụ phải giúp anh.” Hãy suy nghĩ kỹ lại, đây là thực tế.
02
Tôi từng xem một đoạn clip ngắn với nội dung thử lòng bạn bè và tôi thực sự tâm đắc cách anh này dùng.
Có một anh giám đốc rất giàu có, anh vừa thành lập một công ty nhưng không biết chọn anh bạn nào để quản lí công ty thay mình. Anh quyết định dựng lên màn kịch phá sản. Anh gọi 4 người bạn thân nhất, trong đó có 3 người là ông chủ lớn, có thể trở thành đối tác với anh và anh còn lại là tài xế taxi. Đang nhậu giữa chừng thì có một nhóm người đến đòi nợ khoảng 24 tỉ đồng. Ba anh giàu kia nghe xong liền thoái lui và viện đủ lí do để rút và cười nhạo anh. Duy chỉ anh lái taxi ở lại, đưa anh mấy chục triệu tiền tiết kiệm, một chiếc xe và hứa sẽ cùng xoay sở trả nợ cùng anh. Anh ôm chầm lấy người bạn này và ra hiệu kết thúc màn kịch do anh và các anh em trong công ty dựng lên. Cuối cùng, công ty giao lại cho anh bạn không bao giờ bỏ rơi chiến hữu lúc khó khăn này quản lý.
Dễ thấy rằng, một người có nhiều bạn khi họ giàu có và ít bạn khi nghèo, điều này cũng là điều đương nhiên. Cũng giống như những người đi chợ, họ chen chúc vào chợ khi trời sáng sủa, còn khi mặt trời lặn, họ thậm chí không thèm nhìn lại. Không phải vì họ thích buổi sáng và ghét buổi tối, mà vì những thứ họ muốn mua không còn ở chợ.
Nói thẳng ra, con người là sinh vật luôn tìm kiếm ưu điểm và tránh nhược điểm, đây là quy luật tự nhiên và quy luật sinh tồn, đã có từ xa xưa.
Nếu cuộc đời là một vở kịch, thì vai diễn mà bạn đóng sẽ luôn kết thúc trong cuộc đời người khác, bởi vì bạn không phải là nhân vật chính thực sự trong bộ phim cuộc đời của người đó.
Ngược lại, những người dù có chuyện gì xảy ra vẫn luôn có thể ủng hộ và giúp đỡ bạn thì đó mới chính là những người bạn thực sự. Người ta lấy hình ảnh trà nguội chỉ để minh họa cho bạn biết ai là người đáng để bạn trân trọng hơn.
03. Muốn nhìn thấy ánh mặt trời, hãy bỏ tay xuống:
Có một câu chuyện ngắn như sau:
Một ông già bán bát sứ đang vác gánh hàng đi trên đường. Một chiếc bát sứ đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan tành nhưng ông lão vẫn đi về phía trước mà không hề ngoảnh lại.
Khi một người qua đường nhìn thấy nó, ông cảm thấy rất lạ và hỏi ông: “Tại sao ông không nhìn lại khi chiếc bát của bị vỡ kia?”
Ông già trả lời: “Dù có nhìn lại thì cái bát cũng vỡ tan tành rồi!”
Cuộc sống thực ra là một hành trình có được, mất đan xen, bạn phải học cách chấp nhận và buông bỏ những gì mình mất đi, nếu không thì dù có hối tiếc đến đâu cũng chẳng ích gì.
Người ta lấy trà để nguội minh họa không có gì ghê gớm, điều khủng khiếp là trái tim đã nguội lạnh, nếu cứ ám ảnh về những con người và sự vật của quá khứ thì cuộc đời chỉ có mây đen và mưa bão, chỉ khi buông tay thì mới thấy được ánh nắng rực rỡ mà thôi.
Tôi còn nhớ khi tôi và Lily kết hôn, hầu như bàn tiệc nào cũng chật kín người, vô cùng sôi động. Nhưng có bàn dành cho bạn trung học thì duy chỉ có 4 người. Họ từng là một nhóm bạn 8 thành viên cùng chí hướng, cùng khóc, cùng cười, cùng phát điên, cùng gây rắc rối. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì đường ai nấy đi, các cuộc hẹn hò cà phê, ăn uống cứ thưa dần và mất hẳn. Lily muốn bạn bè đến chung vui trong ngày quan trọng nhất cuộc đời mình nhưng mọi người đã không đến đông đủ. Tôi hỏi cô ấy có khó chịu về việc này không. Cô nói: “Nếu em bảo không khó chịu thì hơi giả tạo, nhưng đây là chuyện bình thường, em cũng không quan tâm lắm. Dù sao thì, tụi em đã xa nhau quá nhiều năm, môi trường sẽ thay đổi, con người cũng sẽ thay đổi”.
Thời gian và sức lực của mỗi người đều có hạn, chúng ta đã đi rất nhiều nơi và gặp rất nhiều người, nếu chúng ta duy trì liên lạc chặt chẽ quá, ngày nào cũng nói chuyện 24/24 thì sẽ không quá mệt sao? Điều này không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của chính bạn mà còn làm xáo trộn cuộc sống của những người khác.”
Dù mối quan hệ của bạn trong quá khứ có thân thiết đến đâu thì theo thời gian sẽ có nhiều thứ thay đổi, không phải mối quan hệ của bạn đã xấu đi mà ở giai đoạn này, bạn không còn quan trọng đối với người đó nữa. Vì dù là bạn hay họ thì mỗi người vẫn còn nhiều người khác quan trọng hơn.
Cuộc đời thực ra là một chuyến tàu thời gian, chỉ đi được một chiều, khi xuống tàu thì nhiều người sẽ có những hoài niệm, hoài niệm nhưng đừng quên rằng cũng có rất nhiều người bước lên chuyến tàu.
Trên đời này ai cũng có thể đồng hành cùng bạn, chỉ khác là khoảng thời gian, bạn chỉ cần sống tốt khoảng thời gian đồng hành đó, vậy là tốt rồi. Đừng ôm hi vọng ai đó sẽ theo bạn suốt đời vì đời không nói trước được điều gì. Vì vậy, hãy để quá khứ qua đi và đồng hành, trân trọng những người đang ở bên cạnh bạn vào lúc này.
Theo Tịnh Kỳ