Trong đám tiễn giữa mùa dịch ngày 24 Tết, có hai người phụ nữ ᵭau ᵭớn khi phải xa lìa người con, người chồng của mình
Chưa kịp đón em về quê ăn Tết, hai anh em đã qua đời thương tâm sau vụ hỏa hoạn trong ngày ông Công, ông Táo ở Hà Nội. Một ngày sau vụ hỏa hoạn xảy ra, cả hai được đưa về quê nhà nhưng không phải là cùng đón Tết với gia đình như dự định, mà đau xót hơn, là để an táng. Đám tiễn hai anh em qυα đờι trong vụ cháy chiều 23 Tết diễn ra trong không khí đau buồn.
Ngay trong tối 23 Tết, người cha đã vội vã từ quê nhà lên nhà tang lễ Đống Đa, Hà Nội để đón con. Chưa thấy mặt con, ông đã sụp xuống vì đau đớn. Nỗi mất mát hằn sâu trong ánh mắt vô hồn, thất thần. Có lẽ ông không thể nào tin được đây là sự thật. Nhà chỉ có 2 con trai, đứa lớn đã thành gia lập thất, đứa nhỏ vừa nhận bằng tốt nghiệp đại học. Cứ ngỡ qua cái Tết này, ông bà đã có thể thở phào nhẹ nhõm khi 2 con đều đã ổn định gia đình, học hành, nào ngờ đâu lại cùng lúc mất cả 2 con trai.
Nhà không khá giả, chỉ có Lê Bật Thắng (1997) được học hành đến nơi đến chốn. Nhưng bù lại thì người anh là Lê Bật Đức (1994) đã sớm có công việc ổn định, lập gia đình, phụng dưỡng cha mẹ, phụ giúp gia đình nuôi em ăn học. Hai anh em yêu thương nhau và hiếu thảo với bố mẹ. Cả nhà đã làm sẵn mâm cơm chờ 2 con về quây quần, nào ngờ ngày các con về cũng là ngày đau đớn nhất trong cuộc đời người làm cha làm mẹ.
Người cha thất thần lên Hà Nội chiều 23 Tết
Chiếc xe chở linh cữu hai anh em về đến quê nhà trong nỗi buồn của người thân và bà con hàng xóm. Từng dòng người đến tiễn đưa, ai cũng không cầm được nước mắt. Hai chiếc quan tài đặt cạnh nhau, trong khói hương nghi ngút, những tiếng khóc nghẹn khiến không khí tang tương bủa kín căn nhà nhỏ.
Đám cháy chiều 23 Tết khiến 4 thanh niên qua đời, trong đó có 2 anh ruột
Ngồi bần thần bên góc nhà, bà Tạ Thị Tuyên (mẹ của hai anh em qua đời trong vụ cháy), gào thét gọi tên con trong vô vọng.
“Con ơi, sao con hứa về ăn Tết với bố mẹ mà bây giờ con bỏ bố mẹ ra đi như vậy con ơi. Về với mẹ đi con ơi”.
Đau đớn hơn, Lê Bật Đức ra đi đã để lại người vợ đang mang thai 7 tháng là bé gái và đứa con trai 2 tuổi. Cha còn chưa kịp nhìn con chào đời đã đột ngột ra đi. Trong khi em trai lên Hà Nội học, anh Đức ở nhà vừa buôn bán tạp hóa, vừa chạy xe dịch vụ.
Cách đây ít hôm, anh nói với người nhà rằng ngày 23 Âm lịch anh chạy xe chở khách xuống Nam Định, khi quay về sẽ ghé lên Hà Nội đón em trai về quê ăn Tết, vì sợ dịch bệnh em không đón xe về được
“Trước khi đi, tôi còn dặn thằng Đức gần Tết rồi đi lại cẩn thận, nhưng thật không ngờ, đó cũng là lần cuối cùng tôi được nói chuyện với cháu. Lúc đó, khoảng 13h ngày 4/2, người thân của gia đình ở Hà Nội gọi về báo tin hai cháu gặp nạn nhưng tôi vẫn không tin đó là sự thật. Khi bắt xe ra đến nơi thấy thi thể của các cháu trong nhà xác, tôi không dám bước vào để nhìn xem có phải các cháu của mình không.
Một cú sốc quá lớn đến đúng những ngày giáp Tết với gia đình chúng tôi. Vợ chồng em tôi cùng lúc mất cả hai đứa con sao mà chịu nổi” – ông Lê Bật Sáu, bác ruột của hai anh em nghẹn ngào nhớ lại.
Quá đau buồn trước sự ra đi đột ngột của chồng, chị Thủy vợ anh Đức nằm bất động ôm lấy linh cữu, khóc nấc lên những tiếng than ai oán khiến cho mọi người chứng kiến không cầm được nước mắt.
“Chồng ơi dậy đi, em và con ở đây mà, sao không thấy anh lại ôm con, anh hứa Tết mua đào, mua hoa về trang trí cho gia đình mình mà… Sao giờ không thấy đào, hoa ở đâu cả. Vắng anh sau này mẹ con biết làm sao đây” – chị Thuỷ gào lên rồi ngất lịm đi.
Từ khi nghe tin con mất, bố mẹ hai anh em t.ử vong chiều 23 Tết như người mất hồn, không nói nên lời. Chị Thủy vợ anh Đức suy sụp, ngất lịm liên tục bên linh cữu chồng. Để tránh ảnh hưởng đến thai nhi, gia đình phải cắt cử người luôn ở bên cạnh.
Thoáng trong đám tang, cậu con trai 2 tuổi của anh Lê Bật Đức đội vành khăn trắng trên đầu vẫn vô tư đòi bế đi chơi. Nếu ai hỏi bố cháu đi đâu thì cháu hồn nhiên trả lời: “Bố cháu đi chở khách rồi, không về đâu”… Cho đến bây giờ gia đình vẫn không tin được đây là sự thật. Tưởng chừng năm nay cả nhà sẽ quây quần cùng nhau mừng Thắng tốt nghiệp đại học, mừng Đức có con gái thì giờ đây cả hai đều đã ra đi. Những ngày Tết trước mắt sao quá xa vời, khi giờ đây đã không còn con nữa. Nuôi con từ lúc thơ bé đến khi trưởng thành, chẳng cầu báo đáp ơn nghĩa sinh thành, chỉ mong con học hành tử tế, trở thành người có ích cho xã hội. Vậy mà giờ đây mất cả 2 con cùng một lúc, nỗi đau của người đầu bạc khóc tiễn đầu xanh biết bao giờ nguôi.
Theo TH